Lý Ninh Ngọc đứng trước cửa sổ.
Tuy biệt viện nhà họ Cố chiếm diện tích không lớn, nhưng vốn dĩ được lựa chọn để tịnh dưỡng, cho nên khu vực cũng có chút vắng vẻ, nằm gần vùng ngoại ô Hàng Châu.
Đứng ở đây nhìn về phương xa, có lẽ sẽ không nhìn thấy được điều gì, nhưng Lý Ninh Ngọc biết không bao lâu nữa, trên bầu trời sẽ xuất hiện máy bay tới tới lui lui, và lửa đạn chiến hỏa ở không xa...!Đứng ở nội thành Hàng Châu, nhìn người ở ngoại thành phải chịu lễ thanh tẩy từ khói lửa chiến tranh.
Cách nhau một bức tường là cách nhau cả một bầu trời, một vùng đất.
Chuyện này đối với Lý Ninh Ngọc mà nói cũng là một sự dày vò.
"Chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng đi đến, đứng bên cạnh Lý Ninh Ngọc, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Hiểu Mộng, nếu như..." Lý Ninh Ngọc có chút khó nói nên lời.
"Em và chị sẽ ở cùng nhau.
Lần này, chị không thể bỏ lại em..." Cố Hiểu Mộng dường như ngay lập tức có thể đoán ra được suy nghĩ của Lý Ninh Ngọc, nói thẳng ra đáp án của mình.
"Được..." Lý Ninh Ngọc nắm chặt tay của Cố Hiểu Mộng, mười ngón đan xen, giống như đang nhận được sự cổ vũ nào đó, khẽ mỉm cười: "Hiểu Mộng của chúng ta thật thông minh!"
"Bởi vì chị cứ tự hành động theo ý mình, luôn bỏ rơi em." Cố Hiểu Mộng cảm thấy không quá khó đoán.
Dù sao Lý Ninh Ngọc vẫn là Lý Ninh Ngọc, là một người luôn không thể nào bỏ xuống được tín ngưỡng trong tim.
Cho dù cô đã từng đồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-mong-cp-kinh-qua-nam-thang/2286360/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.