Bóng đêm thâm trầm, cả không gian đều chìm vào im lặng.
Cố Hiểu Mộng đi đến trướng bồng của Chúc Lam, đứng một lúc lâu sau mới vén rèm bước vào, sau đó lại do dự một chút mới dè dặt lên tiếng.
"Nàng ở lại Tấn Thành với đại quân đi, nếu như ta không trở lại thì nàng lập tức trở về Vu quốc.
Ở Chúc Vu, nàng có phụ vương mình bảo hộ, sẽ không có ai dám làm khó dễ gì nàng."
Chúc Lam nghe Cố Hiểu Mộng nói xong liền nhíu chặt đôi mày xinh đẹp, trong lòng bực tức với sự sắp xếp của nàng ấy.
"Ta phải đi cùng ngươi."
"Không được, quá nguy hiểm."
"Có nguy hiểm gì mà ta và ngươi chưa từng trải qua.
Hoàng đế lão nhi kia thì làm được cái gì chứ?"
"Đủ rồi!!" Cố Hiểu Mộng phất tay, biểu thị việc không đồng ý: "A Lam, sự việc hệ trọng, nàng không cần thuyết phục ta nữa.
Nàng, phải ở lại."
"..." Chúc Lam nhìn thái độ dứt khoát của Cố Hiểu Mộng liền biết mình không thể nào kì kèo với nàng ấy thêm được nữa, vì vậy đành im lặng.
Thế nhưng trong lòng lại âm thầm tính toán sẽ bí mật theo sau đại quân.
"Nàng không trả lời tức là đồng ý!" Cố Hiểu Mộng thở phào một hơi, lại nhìn thấy Chúc Lam tức giận xoay lưng lại mình thì lắc đầu phì cười, không nói gì nữa mà nhấc chân rời đi, chỉ là vừa đi được hai bước thì dừng lại: "A Lam..."
"Nếu như ta không thể trở lại, nàng giúp ta làm một chuyện, được không?"
"Chuyện gì?"
Cố Hiểu Mộng lấy từ trong thắt lưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-mong-kinh-hong/844111/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.