Tàn quân của Bắc Ngu tựa như chim vỡ tổ, vội vã bỏ chạy, đến cả trại cũng không thèm nhổ lên, chỉ sợ chạy chậm sẽ bị giết chết dưới giáo, kích của U quân.
Đại quân của Cố Hiểu Mộng nhanh chóng chiếm lấy quân doanh của kẻ địch làm nơi nghỉ ngơi, chém nát tinh kì thêu chữ Ngu, sau đó đem sắc đỏ tinh kì của U quốc thế chỗ.
Viên binh sĩ phụ trách áp giải Lý Ninh Ngọc, hắn đem nàng nhốt vào nhà lao ẩm thấp và tăm tối, còn bày bố rất nhiều binh lính canh phòng nghiêm ngặt ở bên ngoài, đề phòng nàng đào thoát.
Hầm ngục tăm tối mục nát, vách tường bẩn thỉu và nứt nẻ, chốc lát lại nghe thấy chuột kêu chít chít.
Lý Ninh Ngọc vẫn xem như không có gì, nàng đứng đó, dựa vào thanh cửa sắt đã sớm hoen gỉ, nhìn về hang chuột nơi góc tường, ánh mắt nàng hoàn toàn không có tiêu cự.
Qua một lúc lâu sau, vết thương nơi lưng chưa được lành lặn là mấy lại bắt đầu đau nhức, đôi chân của nàng đã bắt đầu vô lực.
Không còn bám trụ được nữa, cơ thể nàng bắt đầu trượt dài.
Đúng lúc này, một cánh tay hữu lực vươn ra, siết lấy vòng eo của nàng ôm vào lòng.
Nàng tựa vào lồng ngực ấm áp, ngước mắt nhìn lên người đã ôm nàng, gương mặt người ấy tuấn mĩ, sống mũi cao cùng đôi mắt nâu màu hổ phách.
Nàng nhìn, nhìn đến sững sờ.
Cố Hiểu Mộng đem Lý Ninh Ngọc ôm vào trong lòng, nhìn trái nhìn phải ngục giam, hừ lạnh một tiếng, sau đó bế Lý Ninh Ngọc ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-mong-kinh-hong/844116/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.