"Đây là âm thanh gì? Như thế nào lại vang như vậy?" Trong quỷ thị, một người đi đường nhưng dưới chân không khỏi dừng lại một chút, nói.
"Ai biết..
Được rồi, đi nhanh đi, nếu không nhanh lên, trong chốc lát đồ vật lại bị người khác mua mất."
"Đúng đúng, chúng ta đi mau." Dứt lời, hai người đi đường bước nhanh rời đi.
Quỷ thị lại quay về trạng thái huyên náo.
Mà trong phòng lúc này lại là một mảnh yên tĩnh, trên đất là một đống hỗn độn.
Linh lực tiêu hao quá độ làm cho cả thân mình Diệp Tịch Dao mềm nhũn, có thể té lăn trên mặt đất bất cứ lúc nào, nháy mắt Lạc Cửu Thiên ở một bên duỗi cánh tay ra, liền đem nàng ôm vào trong ngực.
"Buông tay, ta không có chuyện gì." Diệp Tịch Dao nhíu mày, thấp giọng nói.
Theo sau lại thân thủ đẩy nam nhân nhìn có vẻ đơn bạc, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện bờ ngực của nam nhân này vô cùng dày rộng và ấm áp.
"Ha hả, biết không? Nữ nhân vừa sinh ra tuy thiên tư đã hơn so với nam nhân, nhưng cũng phải có lúc dựa vào người khác một chút." Lạc Cửu Thiên cười mở miệng, dán ở bên tai của Diệp Tịch Dao mà nói.
Âm thanh trầm thấp, yêu dị mê người, Diệp Tịch Dao theo phản xạ hướng đầu ở một bên, nhưng lại không có kiên trì đẩy hắn ra.
Mà vị lão nhân kia, lúc này lại ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn thấy những mảnh nhỏ của pháp khí trên mặt đất, giống như là bị ma nhập!
"Đây chính là cực phẩm pháp khí mà sư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-nu-nghich-thien-phe-vat-dai-tieu-thu/509211/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.