Đáng chết! Lại để cho bọn họ chạy!
Diệp Dịch Dao không khỏi mắng thầm một câu.
Nhưng vừa muốn đuổi theo, dưới chân lại ngừng một chút, quay đầu lại nhìn Thúy Châu dĩ nhiên đã hôn mê cách đó không xa, cuối cùng Diệp Tịch Dao vẫn là khẽ thở dài, sau đó tiến lên xem xét thương thế của Thúy Châu.
Nhưng vừa mới đến gần Thúy Châu, Diệp Tịch Dao lại nao nao, lập tức lạnh lùng cười.
Nhưng vẫn tiếp tục tiến lên, trước tiên giúp Thúy Châu cầm máu, sau đó ôm Thúy Châu lên rồi trực tiếp rời đi.
Gần nửa canh giờ sau, Diệp Tịch Dao ôm lấy Thúy Châu yên lặng không một tiếng động mà hồi phủ.
Mấy tiểu nha hoàn trong viện vừa thấy, nhất thời sợ tới mức luống cuống, vôi vàng tiến lên hỗ trợ, lại bị Diệp Tịch Dao ngăn cản.
"Thương thế của Thúy Châu, ta tự mình xử lý.
Nhớ kỹ, không được để lộ ra ngoài."
Mấy tiểu nha hoàn vội vàng lên tiếng trả lời, Diệp Tịch Dao lập tức đem Thúy Châu vào trong phòng, cẩn thận xử lý miệng vết thương.
Sau đó không biết đã qua bao lâu, Diệp Tịch Dao mới đứng dậy, tiếp theo ra khỏi phòng, nhìn mấy tiểu nha hoàn canh giữ ở cửa, nói:
"Miệng vết thương ta đã xử lý qua, nơi này có một toa thuốc, theo mặt chữ viết mà làm.
Mặt khác, đem mấy thứ này ra ngoài, lập tức đốt!"
Nói xong, Diệp Tịch Dao đem quần áo trước đó trên người của Thúy Châu ném cho một tiểu nha hoàn, sau đó xoay người bước đi.
Cước bộ của Diệp Tịch Dao có chút mau, nhưng vừa mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-nu-nghich-thien-phe-vat-dai-tieu-thu/509244/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.