Chỉ một chiêu đã giết chết một võ tu hoàng giai trung kỳ, tuy rằng Diệp Tịch Dao thắng ở việc ra tay khi người khác không đề phòng, nhưng tốc độ quỷ mị mà ngoan tuyệt đó, lại làm cho mọi người ở đây phải hút một ngụm lãnh khí!
Như thế nào..
Tại sao có thể như vậy?
Nàng không phải là một phế vật không có linh mạch sao? Như thế nào lại..
Tất cả mọi người ở đây đều bị dọa sợ.
Mà nguyên bản đám chó săn đi theo Lưu Tử Long đang ồn ào, lại nháy mắt bị vả mặt, ngay cả rắm cũng không dám phóng một cái!
Đã vô sỉ lại còn yếu đuối!
Diệp Tịch Dao không khỏi khinh thường cười lạnh một tiếng, sau đó không hề liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trực tiếp gật gật đầu với Tần Khuê, xoay người rời đi.
Tiểu nhạc đệm ngắn ngủi này cũng đi theo Diệp Tịch Dao rời đi mà tan thành mây khói.
Nhưng không khí thoải mái khó mà khôi phục lại, ngược lại ẩn ẩn lộ ra một cỗ chết chóc quỷ dị không nói nên lời, thậm chí những người trong ngự hoa viên khi chào hỏi nhau cũng không tự giác mà đè thấp tiếng nói, đồng thời không dấu vết liếc nhìn cô nương áo trắng đang yên lặng ngồi ở một góc.
Trong ánh mắt có nghi hoặc, có ngưng trọng, có cẩn thận, có kiêng kị..
nhưng Diệp Tịch Dao không hề để tâm đến, vẫn như trước lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, đợi yến hội bắt đầu.
Đáng tiếc, yên bình như vậy không duy trì được bao lâu, liền bị người tới đánh gãy.
"Đại tiểu thư hảo."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-nu-nghich-thien-phe-vat-dai-tieu-thu/509315/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.