Đã là nữ nhân, không một ai là không quan tâm đến danh dự và danh tiết của mình cả.
Mặc Cẩm Hoàn cảm thấy bản thân nên đứng ra, cũng xem như là một phen ý tốt, mặc kệ là Diệp gia hay vẫn là Diệp Tịch Dao cũng không thể cự tuyệt.
Đáng tiếc, chung quy hắn không thể hiểu biết cô nương trước mắt này giống như Diệp Vô Trần được.
Cho nên bên này Mặc Cẩm Hoàn vừa dứt lời, chỉ nghe Diệp Tịch Dao nói:
"Ta không sao cả."
"..
Cái gì?" Nghĩ rằng chính mình nghe lầm, Mặc Cẩm Hoàn nhịn không được mà thốt lên.
Nhưng lúc sau lại thấy sắc mặt của Diệp Tịch Dao, chẳng những không có một tia lo lắng, sợ hãi, ngược lại vẻ mặt còn lạnh nhạt, đôi mắt sắc bén lại không có mảy may dao động, sau đó Mặc Cẩm Hoàn mới phục hồi lại tinh thần, lập tức nói:
"Quả nhiên định lực của Diệp tiểu thư phi phàm, Cẩm Hoàn xấu hổ.
Nhưng mà hiện giờ lời đồn đãi trong dư luận đã xôn xao, đối với Diệp tiểu thư mà, tóm lại không phải là chuyện tốt, cho nên còn thỉnh Diệp tiểu thư nghĩ lại.
Hơn nữa.."
Nói tới đây, Mặc Cẩm Hoàn dừng lại một chút, tuy rằng vẫn còn tái nhợt gầy yếu, nhưng trên khuôn mặt đã khôi phục lại sự tuấn mỹ nhã nhặn khi xưa, giờ đây hơi mơ hồ nổi lên một tia đau lòng có thể thấy được:
"Hơn nữa, ta cũng không muốn để Diệp tiểu thư phải quá ủy khuất chính mình."
Lời kia vừa thốt ra, cho dù là ngốc tử cũng nghe được ý nói trong câu của Mặc Cẩm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-nu-nghich-thien-phe-vat-dai-tieu-thu/509360/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.