Trong mắt của nữ tử áo trắng, Lý Hiền chính là cẩu, đồng dạng Thẩm gia cũng là cẩu!
Vừa nghe lời này, sắc mặt của đám người Thẩm gia không khỏi khẽ biến sắc, những vẫn cố nén xuống, tiếp theo chỉ nghe lão gia tử Thẩm Huy của Thẩm gia căng miệng, ứng tiếng nói:
"Lời nói của cô nương cực kỳ đúng.
Bất quá, cho dù là lão thất kia của Diệp gia không tính là thứ gì, nhưng còn có ba vạn Thiết giáp binh của Diệp gia ở ngoài thành, phi thường dũng mãnh, cũng khá khó đối phó.."
"Hừ, chỉ là một đám tiểu tốt, cũng đáng để ngươi kích động như vậy?" Nữ nhân áo trắng cao ngạo rồi khinh miệt liếc mắt nhìn Thẩm Huy một cái, sau đó từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ.
"Đây là Dịch Thi Tán, độc môn của Vân đỉnh Sơn trang, chỉ cần rải xuống nguồn nước, cho dù với liều lượng nhỏ như một móng tay, không quá bảy ngày, dù Thiết Giáp binh mạnh mẽ đến mấy thì thi thể cũng rải rác khắp nơi! Hừ, đừng nói ba vạn, cho dù là ba mươi vạn, cũng không để cho một người còn sống lưu lại!"
"Thật sao? Vậy đa tạ cô nương.." Hai mắt của Thẩm Huy sáng lên, nhưng tay vừa đưa ra muốn tiếp cái bình nhỏ kia, nữ tử áo trắng lại co rụt bàn tay trắng nõn về, đem Dịch Thi Tán trong bình nhỏ thu về.
Thẩm Huy ngẩn ra, lập tức hiểu được, nâng tay lên vỗ ba cái, kêu người đem kỳ trân dị bảo đã chuẩn bị tốt trước đó đưa đến trước mặt nữ tử, lúc này nữ tử áo trắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-nu-nghich-thien-phe-vat-dai-tieu-thu/509384/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.