Diệp Linh Cẩm càng nghe càng cảm thấy cực kỳ mờ hồ.
"Thật sự không muốn nghĩ mọi chuyện là như vậy. . . . . ."
"Mọi chuyện đều đã lâu như vậy. . . . . ."
"Bằng hữu sao. . . . . . Điều này có thể tin được sao. . . . . ."
"Nếu là thật sự là vậy . . . . . . Đồ ngốc ngươi cũng rất đáng thương . . . . . ."
". . . . . ." Lại là chuyện liên quan gì đến mình vậy. . . . . . Diệp Linh Cẩm không lý giải nổi.
"Ai. . . . . ." Địch Tinh nện lên bàn, xem ra cực kỳ nóng nảy.
Sau đó hắn lại nhìn nàng với vẻ mặt sầu não nói: "Tóm lại...........Chính ngươi nên cẩn thận một chút..........Ai..........."
Thật sự Diệp Linh Cẩm rất muốn túm cổ áo Địch Tinh lên hỏi hắn rốt cuộc là có chuyện gì vậy. . . . . . Cái kiểu mà muốn nói mà lại chỉ nói một nửa tạo cho nàng cảm giác rất không an tâm.
Địch Tinh với vẻ mặt phiền muộn nhìn nàng nói: "Yên tâm. . . . . . Tuy rằng ngươi ngốc nhưng vẫn còn có chúng ta đây. . . . . ."
". . . . . ." Những lời này càng làm cho Diệp Linh Cẩm càng thêm lo lắng, có chút làm cho nàng bất an.
"Ai. . . . . . Không biết nên nói như thế nào. . . . . . Ta phải đi thôi. . . . . ." Địch Tinh đến bên cửa sổ vẫn chưa đóng lại, mở cửa đi ra ngoài nhìn bóng dáng có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-the-luu-lac-giang-ho/1665225/chuong-120.html