"Chuyện Kinh Phong lâu không cần quá lo lắng, ta nói rồi, ngươi có thể ăn cá nhưng không cần phải nhớ bắt cá như thế nào . . . . . ."
Diệp Linh Cẩm cảm thấy chút chua xót, hắn vẫn biết nàng đang tranh đấu và sợ hãi điều gì.............
"Kỳ thật...........Dáng vẻ hiện tại của ngươi nhìn vẫn tốt nhất............." Nhan Nhiễm Y lại sờ sờ đầu nàng giống như là đang vuốt đầu chó.
"................" Trong nháy mắt mọi cảm xúc đã bay sạch.........
"Đi ngủ sớm đi............Cây dù này...........Ha ha...........Ta sẽ cầm đi........." Nhan Nhiễm Y cầm lấy cây dù cười ôn nhu với Diệp Linh Cẩm.
Nháy mắt Diệp Linh Cẩm đã hiểu lời nói của hắn: sau này..............ngươi xem xem ta xử lý như thế nào.........
Nhan Nhiễm Y đi rồi, Diệp Linh Cẩm hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, cười cười, không tự chủ được mặt đỏ lên.
Một đêm này Diệp Linh Cẩm suy nghĩ miên man nên cơ bản là ngủ không ngon.
Ngày thứ hai lúc đi ăn cơm Diệp Linh Cẩm vẫn còn buồn ngủ.
"Đồ ngốc...........Ngươi làm sao vậy........." Địch Tinh vừa ăn vừa nhìn Diệp Linh Cẩm vẫn chưa tỉnh ngủ ngồi bên cạnh.
"A..........." Diệp Linh Cẩm ngáp một cái, dụi dụi mắt, phát hiện Nhan Nhiễm Y vẫn chưa đến.
Nhìn dáng vẻ của Diệp Linh Cẩm, Địch Tinh vui sướng khi có người gặp họa cười cười nói: "Xem ra ngày hôm qua lại bị nhà ngươi mẹ kế giáo huấn rồi. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . ."
Diệp Linh Cẩm nhìn hắn một cái, không thèm nói chuyện, tập trung ăn cơm.
"Nhan huynh. . . . . . Chào buổi sáng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-the-luu-lac-giang-ho/1665238/chuong-114.html