Diệp Linh Cẩm nhìn ánh mắt ngu ngốc của hắn nói: "Sợ ánh trăng chiếu sáng............" Cái này mà ngươi cũng không hiểu sao...........
Địch Tinh: "................."
Quan Hoán Chi: "..............." Quan Hoán Chi vĩnh viễn đều như vậy.
Lúc nha hoàn mang cây dù đến, Diệp Linh Cẩm ôm lấy cây dù nhưng không mở ra.
Địch Tinh không nhịn được lại hỏi: "Đồ ngốc, làm sao lại không mở ra?"
Diệp Linh Cẩm cực kỳ ghét bỏ nhìn hắn một cái rồi chậm rãi nói: "Lừa ngươi đó.............."
Địch Tinh: "................."
Quan Hoán Chi nhẹ nhàng cười.
"Ca ca xinh đẹp nở nụ cười..............." o(°▽, °o) khoảng khắc Quan Hoán Chi nở nụ cười Diệp Linh Cẩm vừa đúng lúc nhìn thấy, cảm thấy giữa trời đêm bỗng nhiên như có một tràng pháo hoa.
"Thật là đẹp mắt............." Diệp Linh Cẩm ngơ ngác nói, khó khăn lắm Quan Hoán Chi mới để lộ dáng vẻ như vậy, Diệp Linh Cẩm muốn trêu chọc hắn. Đây dường như là lần đầu tiên Diệp Linh Cẩm nhìn thấy Quan Hoán Chi cười.........
Quan Hoán Chi nghiêm mặt.
"Ha ha ha ha. . . . . ." Địch Tinh nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của Quan Hoán Chi nở nụ cười.
Quan Hoán Chi bắn ra một ánh nhìn sắc bén, hắn lập tức im bặt.
"Quan huynh, Địch huynh nói cái gì mà lại vui vẻ như vậy?" Dưới màn đêm, một bóng dáng màu tím giẫm lên ánh trăng sáng chói mà đi đến, khóe miệng hàm chứa ý cười bao trùm cả lên ánh trăng.
"Không thể trả lời..........." Địch Tinh bắt chước dáng vẻ bình thường của Nhan Nhiễm Y.
Nhan Nhiễm Y cười cười không so đo với hắn, đến gần nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-the-luu-lac-giang-ho/1665242/chuong-112.html