Phúc Bảo kiêu ngạo ngẩng khuôn mặt tròn to lên.
Thẩm Tịch bình tĩnh phân tích: "Cái này gọi là cáo mượn oai hùm."
Thẩm Tịch lại nhìn ta: “Mẹ thông minh như vậy, chắc chắn chưa từng đứng thứ hai khi đi học đúng không?"
Ta...
Ta đúng là chưa từng đứng thứ hai.
Ta không xứng đáng...
"Kỳ thực, không thể lấy học vấn để đánh giá anh hùng."
Thẩm Tịch gật đầu: "Hiểu rồi, người cũng giống ta, đều ngồi cuối lớp."
Cái trường học này còn có thể học cho tử tế hay không!
Vì sức khỏe thể chất lẫn tinh thần của Thẩm Tịch, ta đặc biệt tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mời đám nhóc con ở Thượng thư phòng đến.
Một đám tiểu tử tan học kéo đến, đồng loạt mặc áo choàng ngắn màu xanh đen thêu hình tiên hạc mà ta đã lệnh cho Thượng cung cục may, đeo hòm sách nhỏ (bạn đọc của Thẩm Dương và Thẩm Tịch mỗi người đều đeo hai cái),ùa vào Thư Nguyệt cư.
Thẩm Uyên là huynh trưởng, dẫn theo các đệ đệ đến chào hỏi ta.
Ta cẩn thận quan sát, đây quả là một đám học sinh cao thấp béo gầy san sát nhau.
Ngồi vào bàn, Thẩm Uyên là người đầu tiên cầm đũa, những người còn lại mới bắt đầu dùng bữa.
Ngay đến tiểu tử nghịch ngợm như Thẩm Dương cũng im re, ngoan ngoãn lạ thường.
Nghe Thẩm Tịch kể, mấy ngày nay Thẩm Dương bị dạy dỗ một trận nên thân rồi.
Chuyện là thế này, lúc đầu, trong giờ học hắn ta dám cả gan ngủ gật, tiên sinh tức giận phạt đánh vào lòng bàn tay.
Ai dè Thẩm Dương lại sai bạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-tu-hanh-dau-phong/1816794/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.