Ngăn được thì cứ ngăn, lắm lời làm gì, đừng có ẻo lả như nữ nhân!"
Ta nghe thấy hắn khẽ cười một tiếng: "Ngọc Tử Hành, ngươi không thay đổi một chút nào."
Ta lười để ý đến hắn, bước nhanh rời đi.
Thẩm Uyên một mình sống ở một nơi gọi là Hồ Quang tiểu trúc phía sau điện Khôn Vũ.
Cái tên nghe thì tao nhã, thực ra chính là nơi được cải tạo từ sân khấu, không chỉ hẻo lánh, mà còn mùa đông lạnh lẽo mùa hè nóng bức, muỗi bay vo ve.
Hiện giờ bên cạnh hắn chỉ còn một nhũ mẫu, một nội thị hầu hạ.
Thân là hoàng tử mà so với Thẩm Dương, Thẩm Tịch thì đúng là khác biệt một trời một vực.
"Quý tần nương nương, chuyện hôm nay... phụ hoàng sẽ biết sao?"
"Sẽ."
Thẩm Uyên cúi đầu: "Người có thể giấu phụ hoàng chuyện này không?"
"Vô dụng thôi, người là hoàng đế, ta nào giấu nổi."
Thẩm Uyên khoác trên mình y phục nội thị, đứng trước Hồ Quang tiểu trúc đổ nát, xung quanh tỏa ra mùi ẩm mốc của rêu xanh lâu ngày không người dọn dẹp.
Bên trong, nhũ mẫu già nua, lưng còng ló đầu ra nhìn hắn.
Cảnh tượng này thật khốn đốn đến mức đáng buồn cười, vậy mà Thẩm Uyên đã sống ở đây hơn ba năm rồi.
Từ khi tiên hoàng hậu băng hà, hắn đã sống cuộc sống như vậy.
"Ngươi hãy nghĩ kỹ xem khi hoàng thượng hồi cung sẽ tạ tội thế nào đi. Hoàng tử tự ý trốn khỏi cung, thật là chuyện cười cho thiên hạ, việc này không dễ dàng giải quyết đâu."
Ta không muốn dây dưa với Thẩm Uyên quá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-tu-hanh-dau-phong/1816801/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.