Người đúng là yêu quái canh giờ của hậu cung mà...
Xuân săn ta không đi, vì còn phải xử lý cung vụ, chọn tiên sinh và bạn đọc cho Thẩm Tịch.
Công việc chồng chất, ta căn bản không thể rời cung.
"Chủ tử người đừng buồn bực nữa, lần xuân săn sau người nhất định đã học được cưỡi ngựa, đến lúc đó là có thể mang theo Tam hoàng tử cùng đi rồi ạ!" Phúc Bảo bưng sữa dê nóng đến.
"Nói bậy, ta bận rộn với cung vụ."
"Vâng vâng vâng, chủ tử say mê cung vụ."
Uống xong sữa dê, có người từ Nội vụ phủ đến báo, nói rằng một số phòng ốc ở lãnh cung đã xuống cấp từ lâu, sợ sập xuống làm bị thương cung nhân. Nếu muốn sửa chữa thì không biết lấy kinh phí từ đâu.
Ta vào cung đã lâu mà chưa từng đến lãnh cung, nhân dịp này, ta quyết định dẫn Phúc Bảo đến đó xem xét.
Các phi tần được sủng ái trong cung đều đã đi xuân săn, mang theo cả những cung nhân đắc lực của mình, trong cung bỗng trở nên yên tĩnh hơn hẳn.
Ta vốn không thích ngồi kiệu nên đã đi bộ đến đó.
Tổng quản lãnh cung biết ta sắp đến nên đã ra tận cửa nghênh đón.
Vừa bước vào trong, ta đã cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo bao trùm.
Nữ nhân trong lãnh cung xếp thành hàng, cúi đầu đứng.
Ai nấy đều mặc áo vải thô, nhưng ta có thể thấy tuy chất vải không tốt nhưng vẫn đủ ấm.
Có vẻ như vị tổng quản này là người hiểu chuyện.
Tổng quản tiến lên bẩm báo với ta, hiện giờ trong lãnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-tu-hanh-dau-phong/1816805/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.