- Hoành! Cậu làm gì mà lâu vậy hả?_Vừa thấy bóng Hoành, Kỳ đã hét toáng lên.
- Tớ... xin... xin lỗi. Sao cậu không vào nhà?_Hoành vừa thở vừa nói.
- Có chìa khóa đâu. Mà nhà cậu cũng không óc ai ở nhà cả.
- À...há...
Nói rồi Hoành mở của mời Kỳ vào...
Tại phòng khách...
Hoành mang cốc nước táo ép ra:
- Cậu uống đi!
- Ừm, cậu để đó. Ngồi xuống đi. Tớ có chuyện muốn nói.
Sau khi thấy Hoành đã ngồi ngay ngắn, Kỳ nói tiếp:
- Tớ... tớ muốn xin lỗi và cảm ơn cậu. Xin lỗi vì làm bẩn tay cậu, cảm ơn vì cậu đã giúp đỡ tớ tìm lại cái ví...
- Ờ... không sao đâu_Hoành gãi đầu – À... Cậu tìm lại được ví chưa vậy?
- Rồi! Cậu khỏi lo. Để xin lỗi+cảm ơn cậu. Cậu muốn tớ làm gì không?_Kỳ thật thà hỏi.
Mặt Hoành có vẻ nham hiểm hơn sau khi nghe Kỳ hỏi.
- Ưʍ... để tớ nghĩ coi nên bắt cậu làm gì?
Hoành để tay lên cằm ra vẻ suy nghĩ. Hoành nhìn cô xem xét rồi nghĩ tiếp...
*tách* Hoành búng tay
- Đúng rồi!_Hoành thốt lên ,gương mặt đầy biểu cảm.
- Hơ...hơ... Sao sao?_Kỳ đang lơ tơ mơ thì bị câu nói của Hoành làm giật mình.
- Việc tớ muốn cậu làm cũng dễ thôi!_Hoành cười nham hiểm
Kỳ đưa đôi mắt ngây thơ nhìn Hoành, gương mặt ý nói: "không hiểu mô tê gì cả!"
- E hèm! Ngày mai là chủ nhật, từ 5 giờ đến 21 giờ cậu phải làm OSIN cho tớ!_Hoành hất mặt – Chỉ nhiêu đó thôi!
Mặt Kỳ xám lại.
- Nè! Tự dưng bắt tớ làm osin là sao?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc/2029329/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.