Tôi quay về nhà vào khoảng sáu giờ rưỡi, mất hết cả hứng khi thấy xe của ba tôi đang đậu sát vỉa hè. Ý nghĩ duy nhất giúp tôi không chìm sâu vào trầm uất là việc Chad đã gọi tôi trước đó và xin được mang Ðại tướng Lee về nuôi cho đến khi tôi có thể chăm sóc cho con chó nhỏ ấy. Giả đò như không chắc lắm, mà rõ là Chad chẳng hề bị mắc lừa, tôi đồng ý.
Tôi lóng ngóng tìm chìa khóa khi đang đứng dưới hàng hiên và nói với cánh cửa đang đóng. “Ðừng có giở trò gì với tao đêm nay nhé. Lúc này tao không có hứng cho việc ấy đâu.”
Cánh cửa vẫn đang khóa khi tôi ấn chìa khóa vào ổ rồi vặn khóa, hương thơm ấm áp của món nui đút lò quyện với mùi bánh mì nướng tỏi chào đón tôi sau cánh cửa vừa mở. Vẫn còn đang ôm những túi đồ mua từ cửa hàng vật liệu xây dựng trong khu phố lân cận từ danh sách của Sophie, tôi hờ hững bước theo tiếng những người đàn ông đang trò chuyện phát ra từ phòng khách.
Tôi nhẹ nhõm khi thấy bà Houlihan đã gỡ bỏ những tấm bạt che bụi ra khỏi toàn bộ bàn ghế còn lại, và tôi có thể ngửi thấy mùi véc-ni và dấm hòa quyện với mùi thức ăn. Mặc dù căn phòng một thời lộng lẫy hiện đã bị hư hại nặng, nhưng trông rõ ràng là nó đã trở nên sáng sủa ra được đôi chút. Ba tôi ngồi chính giữa sô-pha và đang trò chuyện cùng Jack, lúc này đang ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế Chippendale đối diện. Tôi cảm thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoi-nha-co-tren-pho-tradd/288209/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.