Nhiều năm như vậy rồi, Ôn Anh vẫn là người hai lòng như vậy.
Ôn Bảo Tứ nhún nhún vai, không nói gì thêm: "Em chỉ tùy tiện nói với chị vậy thôi."
Ôn Anh im lặng.
Sau bữa cơm náo nhiệt, Thiệu Ngọc ngồi lại một lúc rồi định ra về, Ôn Bảo Tứ tiễn anh ra cửa.
"Ngày mai anh muốn đi đâu?" Cô dựa vào tường nắm lấy tay anh, Thiệu Ngọc nhéo má cô, nhẹ giọng đáp.
"Nghỉ ngơi thôi."
Mắt người trước mặt đột nhiên sáng lên, Thiệu Ngọc bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.
"Tứ Tứ, chúng ta hình như còn chưa chính thức hẹn hò bao giờ?"
Cô dùng sức gật đầu.
"Được, vậy ngày mai chúng ta đi hẹn hò."
Ôn Bảo Tứ ngâm nga hát trở về, Ôn Anh thấy cô như vậy sắc mặt càng thêm khó coi, vừa vặn Đường Nghiêu lại gọi tới.
Ôn Bảo Tứ nhận ngay trước mặt cô ấy luôn, giọng nói trong trẻo đáp:
"Alo, anh Đường Nghiêu."
Người vừa rồi còn chuyên tâm đọc sách lập tức trở nên lơ đãng, lực chú ý không tự giác đổ lên người cô, Ôn Bảo Tứ âm thầm cười một tiếng.
"Ngày mai? Không được rồi, ngày mai em sẽ đi hẹn hò với A Ngọc."
"Ái chà! Em đang cố chọc tức anh đấy hả?" Quả nhiên, Đường Nghiêu bên kia ngay lập tức càu nhàu.
"Bây giờ đến cả hẹn em cũng không được nữa rồi, quả nhiên thiên hạ thế tình, tình so với tờ giấy còn mỏng hơn..."
"Anh ở nhà một mình cô đơn tịch vậy, vậy giúp em một việc đi." Ôn Bảo Tứ thấy thế thì nói.
"Cái gì?" Đường Nghiêu có chút cảnh giác.
"Hai ngày nữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoi-sao-bau-troi-deu-hai-cho-em/492862/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.