Lúc mà âm thanh quen thuộc truyền đến bên tai, cô ngước lên nhìn gương mặt mà mình đã luôn thầm ghi nhớ trong lòng kia, một khắc đó khiến Ôn Bảo Tứ hơi ngây người.
Thân thể cùng linh hồn cứ như muốn phô ra hết cho người trước mặt xem, bất giác khiến cô nhớ tới cái buổi chiều oi bức rất lâu trước đây...
Thời gian phải quay về mấy năm trước.
Trong trí nhớ của Ôn Bảo Tứ, lần đầu tiên cô tới Ôn gia ở Bắc thành là vào năm mình mười lăm tuổi.
Tiết trời tháng Tám, thước thạch lưu kim.
(*) nung đá nấu vàng.
(ý chỉ trời nóng???)
Toàn bộ Bắc thành như bị bao phủ bởi cái nóng hầm hập, không khí buồn bực không có nổi một cơn gió nào thổi qua, mọi người ở bên trong nhà đều có cảm giác hít thở không thông.
Thời điểm Ôn Bảo Tứ nhìn thấy thân hình to lớn trước mặt, khắp người cô dâng lên một cảm giác không chân thật.
Quay lại ba ngày trước, trong nhà đột nhiên xuất hiện vài người xa lạ, không biết bọn họ nói gì với ba mẹ ở trong phòng mà sau khi đi ra, hai người lại mang theo ánh mắt phức tạp, chỉ vào một người đàn ông trong số đó và nói với cô rằng đây là cha ruột của con.
Cô như bị sét đánh ngang tai, không gì có thể hình dung được tâm trạng của cô lúc này, Ôn Bảo Tứ mém tí nữa đã nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác cho đến khi nhìn thấy tờ giấy báo cáo xét nghiệm ADN.
Chân tướng bị che đậy nhiều năm bỗng nổi lên mặt nước, hoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoi-sao-bau-troi-deu-hai-cho-em/492895/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.