Lúc kết thúc tiết tự học buổi tối thì màn đêm đã buông xuống.
Người trong phòng học tỉ mỉ thu dọn cặp sách, chỉ có Từ Vãn Tinh là héo rũ cả ngày lúc này mới thành pháo sáng vội xách cặp hấp tấp chạy ra ngoài.
Cô không về nhà mà lập tức chạy tới quán trà, vào lúc này Từ Nghĩa Sinh đã bắt đầu bày quán bán sủi cảo.
Thành Đô là thành phố nổi tiếng có nhịp sống chậm, mỗi khi tới đêm ngọn đèn đường sẽ dần sáng lên, người bán rong cũng sẽ đẩy xe tới nơi buôn bán.
Nướng BBQ, mỳ các loại, cá nướng đều có cả.
Vào mùa hè có món đặc sản của đất Thục là tôm lạnh băng phấn, vào đông có đồ hấp nóng hổi và xiên que.
Từ Nghĩa Sinh luôn chỉ bán sủi cảo, hè cũng như đông.
Ban ngày ông ở nhà chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, tới 5 giờ chiều thì đẩy xe tới cạnh một quán trà trên phố bày bán.
Người Tứ Xuyên cực kỳ yêu mạt chược, trên phố này có không ít quán trà, vì thế sạp ăn vặt cũng theo đó mà ăn nên làm ra.
Ông ấy bán sủi cảo hơn nửa đời, dựa vào nghề này sống tạm và nuôi nấng Từ Vãn Tinh.
8 giờ rưỡi Từ Vãn Tinh đúng giờ đến nơi ấy, ném cặp vào xe ba bánh sau đó vén tay áo ra trận.
“Về rồi hả?” Từ Nghĩa Sinh dù bận vẫn quay đầu nhìn con gái rồi hỏi.
“Về rồi ba, đây là đưa cho ai?”
Từ Nghĩa Sinh sấm rền gió cuốn mà đặt bốn bát lớn lên cái khay và đưa cho cô, tất cả đều là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoi-sao-ruc-ro/1923019/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.