“Chỏ mỏ vào chuyện của người khác!” Mạc Truy Vũ khó chịu vặn lại, dùng hết sức kiên nhẫn mới không ra tay với Thôi Đào.
Thôi Đào cong môi, “Như nhau thôi.”
Con chó này đang ngầm mỉa mai hắn chỏ mỏ vào việc của người khác ư?
Mạc Truy Vũ lạnh lùng nhìn Thôi Đào chằm chằm, nhẫn nhịn vài lần.
Cuối cùng hắn khẽ xì một tiếng, sải bước bỏ đi trong gió Bắc đang gào thét.
Thôi Đào bĩu môi, “Vẫn sợ lạnh chứ gì, nếu không thì đi vội thế làm gì?”
Thấy bóng dáng của Mạc Truy Vũ phía xa xa cứng đờ, sau đó giảm tốc độ lại, rồi làm như chợt nhận ra mình không thể phản ứng theo lời nàng nói được, vội tăng tốc độ lên.
Thôi Đào quay lại đánh giá căn nhà của anh em nhà họ Mạc, diện tích tương đương với nhà của nàng.
Chuyện nàng ở hẻm Hoa Mai cũng chẳng phải bí mật, nhưng lúc anh em họ Mạc này tới ở trong hẻm lại là lúc nàng đang giả chết.
Theo lý thì 2 anh em này cũng không biết nàng đang giả chết, việc chúng ở đây là nhắm vào nàng hay còn mục đích gì khác đây? Hay chỉ đơn giản là trùng hợp thôi?
Vừa rồi Thôi Đào loáng thoáng nghe thấy động tĩnh trong sân, đoán được có lẽ đang có người bên trong quan sát mình.
Nàng không bỏ đi mà chắp tay sau lưng dạo một vòng bên ngoài căn nhà, còn đứng bên tường nhảy vài lần, ngoi đầu lên nhìn lén.
Hành động này khiến người bên trong nín thở, có vẻ như không muốn để nàng phát hiện ra mình.
Thôi Đào cứ như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoi-tu-o-phu-khai-phong/2115517/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.