“Nếu không phủ nhận sẽ phá hỏng kế hoạch lớn, không chỉ phu nhân khó coi mà cả nhà họ Hàn cũng sẽ khó coi đấy.”
Tống thị nhìn gương mặt hóa trang xấu xí của Thôi Đào lần nữa, chỉ nhìn bề ngoài thì thật sự không tìm ra sơ hở nào.
Ai cũng nói nàng rất lợi hại, nhưng bà ta cảm thấy đều là đồn nhảm, hôm nay mới tận mắt chứng kiến.
“Cô đang uy hiếp ta ư?”
“Phu nhân nghĩ sao thì là thế.” Thôi Đào vẫn khách sáo và lễ phép.
Tống thị mở to miệng, chợt nhận ra con nhóc này nói chuyện rất hay, khiến người ta không thể nào tìm lỗi được, bắt lỗi nàng chẳng khác gì đang tự bắt lỗi mình.
Tống thị: “Các người quá to gan rồi, Quan gia có biết chuyện hay không?”
Nếu biết thì dễ nói.
Nhưng nếu không biết chuyện, dù là để phá án nhưng cũng là đang lao đầu vào tai họa đấy!
Thôi Đào nhún vai, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
Chuyện đó không cần Tống thị phải nghĩ nữa, nếu Quan gia biết chuyện thì hẳn là Thôi Đào sẽ nói thẳng.
“Quan gia còn cố tình hạ chỉ vì cái chết của cô đấy!” Tống thị kích động nói.
Thôi Đào không bày tỏ thái độ gì khác thường, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, thừa nhận lời Tống thị nói là thật.
Điều này khiến Tống thị hơi mơ hồ, biểu hiện của nàng không hề có chút gì là sợ hãi, có phải là Quan gia đã biết rồi không? Nếu Quan gia cố ý hạ chỉ để giấu mọi người, lỡ như lộ ra chắc chắn sẽ bị Ngự sử trách tội.
Trừ khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoi-tu-o-phu-khai-phong/2115557/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.