“Làm càn, một tên đầy tớ xấu xí —”
“Là Sửu Đồng*.” Thôi Đào sửa lại.
(*) Sửu Đồng ở đây có nghĩa là “thằng nhóc xấu xí”, “sửu” là “xấu xí”.
“Không có gì khác cả, đúng là quá quắt, ta còn chưa nói hết mà ngươi đã chen mồm vào rồi!” Hàn Nhân Ngạn chống nạnh nhìn Thôi Đào chằm chằm, bắt nàng mau quỳ xuống nhận lỗi với mình.
“Khác nhau mà, rất khác luôn.” Thôi Đào thấy bộ dạng tức giận của Hàn Nhân Ngạn lại càng muốn chọc tức y.
“Khác chỗ nào?” Hàn Nhân Ngạn hỏi vặn.
“Tất nhiên là đầy tớ với thằng nhóc khác nhau rồi.
Nếu là đầy tớ thì đúng là không nên xen vào, phải quỳ xuống đất nhận lỗi, nhưng nếu là thằng nhóc thì lại khác —”
Hàn Nhân Ngạn đợi phần sau của Thôi Đào.
“Cần được che chở hơn.”
Hàn Nhân Ngạn cực kỳ kinh ngạc, trên đời này vẫn còn loại người không tự biết thân biết phận thế ư.
Đã xấu xí thế này, thân phận lại ti tiện mà còn có mặt mũi nói mình cần được che chở sao?
Ọe —
Hàn Nhân Ngạn làm động tác nôn mửa.
“Không mời tôi vào thật đúng không?” Thôi Đào xác nhận lại với Hàn Nhân Ngạn.
“Mời? Ngươi đẹp mặt quá nhỉ! Ta còn định bảo ngươi cút đi đấy, nếu không cút thì ta sẽ bảo người làm đá đít ngươi ra ngoài.” Hàn Nhân Ngạn dứt lời, lập tức gọi người tới.
Vốn dĩ y mặc bộ đồ thô để lén trốn ra ngoài chơi, nhưng nếu tên Sửu Đồng này thức thời tự cút đi thì y cũng sẽ chẳng bị lộ tẩy.
Y thật sự… tức đến nghẹn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoi-tu-o-phu-khai-phong/2115573/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.