“Kiều à, tư dã*.” Thôi Đào cười nói với Thôi Kiều, “Đó mới là từ đẹp nhất.”
(*) Đây là một cách nói cổ, nếu dịch thẳng ra thì hơi khó hiểu nên mình sẽ chú thích lại.
Câu gốc nếu dịch theo nghĩa tiếng Trung hiện đại thì ý chỉ rằng “kiều” có nghĩa là “tư” (2 từ đồng nghĩa),tư ở đây có nghĩa là dáng vẻ xinh đẹp.
“Cũng đúng.” Thôi Kiều cười đồng ý.
Thôi Đào làm như vô tình liếc mắt sang Vương tứ nương và Bình Nhi, sau đó gắp miếng thịt Phù Dung kia cho vào miệng.
Bình Nhi bưng tách trà tới.
Vương tứ nương lại đi tới trước mặt má Vương.
“Món ăn này thơm phức, lại có màu hồng hồng rất đẹp.
Nếu Thất nương của bọn ta đã thích ăn như thế, không biết má Vương có thể dạy ta làm món này được không?” Vương tứ nương nói.
Má Vương khẽ cười gật đầu, tất nhiên là đồng ý.
“Thế thì tốt quá rồi!” Vương tứ nương vươn tay vỗ vài cái.
“Ối —”
Bình Nhi kêu một tiếng, tách trà lạnh cô ta đang bưng bị Vương tứ nương vung tay hất đổ, cả tách trà đầy nước và lá trà đều rơi xuống váy của Thôi Đào.
“Cô xem cô kìa!” Bình Nhi tức giận mắng Vương tứ nương chân tay vụng về, vội lấy khăn lau lá trà trên người Thôi Đào.
Vương tứ nương lúng túng cúi đầu nhận lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi, ta nhất thời vui quá nên… Không… Không để ý!”
“Cô nhìn mình đi, làm bẩn hết quần áo của nương tử rồi!” Bình Nhi thở hồng hộc mắng Vương tứ nương rồi vội đỡ Thôi Đào đi thay quần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoi-tu-o-phu-khai-phong/2115848/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.