Sầm Diên đột nhiên cảm thấy có chút châm chọc, người không có chút quan hệ huyết thống nào lại lo lắng cô sống không tốt, mà mẹ ruột của cô lại luôn muốn dồn cô vào hố lửa.
Không có ai là không khao khát tình thân.
Sầm Diên mở tủ, lấy ra một chiếc chăn sạch sẽ: "Cái này hôm trước mới phơi khô, rất sạch sẽ.
Nếu anh không muốn ngủ trên chiếc giường em đã ngủ thì có thể thay."
Nói xong cô bước ra cửa, "Có cần em tắt đèn cho anh không?"
Thương Đằng lắc đầu: "Không cần."
Sau một lúc im lặng, anh nói: "Ngủ ngon."
Sầm Diên mỉm cười: "Ngủ ngon."
Sau đó mở cửa và rời đi.
Căn phòng đột nhiên yên lặng, Thương Đằng nhìn cái chăn gấp mà Sầm Diên vừa lấy ra, cuối cùng lại một lần nữa cất vào tủ.
Căn phòng thuộc về Sầm Diên, có những dấu vết về quá trình trưởng thành của cô.
Những tấm poster trên tường, và cả những cuốn sách cũ đã ố vàng trên kệ.
Anh tùy tiện cầm một cuốn sách giáo khoa toán cấp hai, tên cô được viết ở trang đầu tiên.
Sầm Diên.
Từng nét một, được viết rất cẩn thận.
Chỉ qua hai chữ đó, anh có thể tưởng tượng được khi lần đầu tiên nhận được cuốn sách mới, cô đã nghiêm túc và thành kính ghi tên mình vào đó như thế nào.
Thương Đằng cụp mắt cười nhẹ, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cái tên đó.
Dáng vẻ còn khá ngu ngốc.
Anh đặt cuốn sách lại, một album ảnh ở bên cạnh, anh lấy xuống và mở ra.
Thứ tự của các bức ảnh là dựa theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngon-hoan/1906049/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.