Buổi trưa.
Kiều Huyền Thạc lái xe đưa Bạch
Nhược Hy đến trường quân đội lấy
giấy chứng nhận.
Xe vừa dừng trước cửa trường quân
đội, Bạch Nhược Hy lập tức mở dây
an toàn, nhìn Kiều Huyền Thạc nói:
“Anh Ba, anh chờ em ở đây đi, em đi
vào nhận giấy.”
“Anh đi vào cùng em.” Kiều Huyền
Thạc cởi dây an toàn chuẩn bị
xuống xe.
Bạch Nhược Hy nắm chặt cổ tay
anh, vô cùng căng thẳng: “Đừng mà,
anh tuyệt đối đừng đi vào với em,
mặc dù anh không quen người
trong đó, nhưng bọn họ đều biết
anh, em không muốn để người ta
biết anh là chồng em.”
Kiều Huyên Thạc khẽ nhíu mày, cố ý
hỏi: “Anh khiến em mất thể diện à?”
Bạch Nhược Hy chu môi, bất mãn
lầm bâầm: “Anh biết em không có ý
này mà.”
Nhìn dáng vẻ đáng yêu pha chút tức
giận của cô, anh cười khẽ, xoa đầu
cô, nhẹ giọng: “Đi đi, anh chờ em
trên xe.”
Bạch Nhược Hy lập tức cười khẽ,
kéo cửa ra xuống xe, đi đến trường
quân đội.
Kiều Huyền Thạc nhìn bóng dáng
mảnh mai của cô biến mất ở cửa
trường quân đội mới lấy lại tinh
thần, nhìn xung quanh.
Hoàn toàn chính xác, anh đi vào sẽ
dấy lên chấn động, sẽ mang đến
phiên toái không cần thiết cho Bạch
Nhược Hy.
Anh ấn máy phát nhạc, tựa lưng vào
ghế lẳng lặng lắng nghe ca khúc du
dương, kiên nhẫn chờ Bạch Nhược
Hy đi ra.
Điện thoại vang lên “tút tút” hai lần,
anh cầm lên nhìn, là email tài liệu
mật.
Lúc này,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngon-song-tinh-yeu/2290497/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.