Đã qua nửa đêm, bên bờ sông cực kỳ yên tĩnh.
Dòng sông chậm rãi chảy trôi tựa như muốn chảy về cùng một chỗ với dải ngân hà trên cao.
Chung Quan Bạch kéo người ta đi nửa ngày, đến bên một cột đèn đường thì dừng lại rồi ngồi xổm xuống đất như một thằng nhóc xấu tính.
Mặt Nạ Bạc bị hắn túm đến cong người xuống, cúi đầu nhìn hắn.
Chung Quan Bạch nhìn trái phải xung quanh, vẻ mặt mờ mịt nói với Mặt Nạ Bạc: "Cục cưng ơi, nhà ở Paris căn nào cũng quét vôi vàng lợp mái xanh lam, tôi không tìm thấy đường về."
Người kia nhìn Chung Quan Bạch một hồi, cũng ngồi xổm xuống đưa lưng ra.
Chung Quan Bạch nhảy lên lưng, anh ta cõng hắn đi dọc bờ sông về phía đông nam.
Hắn sờ sờ xương bướm trên lưng người thanh niên, thân hình anh ta cứng đờ lại, vẫn không nói gì.
Bọn họ đi suốt một đường, người kia nhìn qua thon gầy nhưng bước chân lại rất vững vàng, đi một lúc lâu đến trước cửa khách sạn, cánh tay anh ta chưa từng buông lỏng một phút nào.
Quầy lễ tân ở đại sảnh chỉ có hai nhân viên trực ban.
Một phần khác trong đại sảnh bị tắt hết đèn đóm tối thui, dãy sô pha thưa thớt không một bóng người, một cây đàn grand piano ba chân đặt ở chính giữa.
Chung Quan Bạch nói khẽ với người thanh niên: "Chúng ta giả vờ về phòng trước, sau đó vòng qua phía bên kia, tôi đánh đàn cho anh nghe nhé."
Anh ta liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Nhưng Chung Quan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngon-tay-nhung-nguoi-nghe-si/601733/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.