Tần Hằng không phải là người thích phô trương, cũng không quen được nhiều người hò hét như vậy, anh nói với đám cậu ấm không được hét lên, nhưng anh càng nói đừng hét, đám cậu ấm càng hét to hơn.
“Cậu chủ Tần lợi hại!”
“Cậu chủ Tần lợi hại!”
“Cậu chủ Tần trâu bò!”
……
Giờ phút này, Du Minh vô cùng khâm phục, cảm tạ Tần Hằng, còn dẫn đầu đám cậu ấm, giám đốc điều hành mà hét, hét vô cùng khí thế, rất có tiết tấu!
Nhìn Tần Hằng đứng trong đám cậu ấm, có chút ngượng ngùng, trong lòng Long Nghiên càng thích Tần Hằng hơn, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, cũng cùng mọi người hò hét.
Cô hầu như không nói tục, nhưng cô đối với Tần Hăng hôm nay vì thế mà vui mừng, cho nên những từ như “trâu bò” cũng bị cô hét thành tiếng.
Nhìn Long Nghiên đang hò hét, Tần Hằng nghĩ vừa nãy là do cô nhắc nhở những người khác, nếu không họ cũng không làm như vậy.
Lúc này Tần Hằng cũng đang cao hứng, liền kéo cô vào trong vòng vây, nói: “Nếu như không phải Long Nghiên báo cho tôi, tôi bây giờ cũng không có mặt ở đây, mọi người cũng nên cảm ơn cô ấy!”
Mọi người vừa nghe, thì ra Long Nghiên cũng góp sức lớn đến vậy, liền hét tên của Long Nghiên “Long Nghiên thật giỏi!”
“Long Nghiên thật giỏi!”
“Long Nghiên thật giỏi!”
……
Long Nghiên xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, cô trừng mắt nhìn Tần Hằng, hờn dỗi nói: “Sao anh làm tôi khó xử thế?”
Mặc dù đang muốn trách cứ Tần Hằng, nhưng giọng điệu nhỏ nhẹ của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngon-tinh-nguoi-thua-ke/1050408/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.