Cuối năm đã gần kề.
Lần đầu tiên, Bắc Thành mưa liên miên.
Mưa bụi dày đặc khiến cho những tòa nhà cao tầng trên phố chìm trong sương mù.
Qua cửa kính, bóng người và cảnh vật trên đường như được lồng vào tranh, mông lung như đèn kéo quân, các bức tranh chuyển động vút qua, không nhìn rõ gì.
“Ôi, ở đây ạ! Bác tài mau dừng xe lại!”
“Két ——”
Xe phanh lại, đột ngột ngừng kéo “Đèn kéo quân.”
Lâm Thanh Nha có chút bất ngờ, hạ cửa kính xe xuống nhìn phía trước.
“Cô gái à, rốt cuộc cô có địa chỉ không, suốt đường đi bảo tôi dừng bao nhiêu lần rồi? Tôi là xe taxi chứ không phải xe buýt!”
“Ngại quá ngại quá ạ…”
Bên ghế phụ lái, Bạch Tư Tư vừa liên tục xin lỗi tài xế vừa ló đầu ra ngoài cửa xe.
Nhìn ngoài cửa xe một lát, Bạch Tư Tư quay lại chắc chắn nói: “Đúng rồi, đúng là ở đây!”
Bạch Tư Tư quay ra phía sau nói với Lâm Thanh Nha.
Lâm Thanh Nha gật đầu, khuôn mặt lạnh nhạt giống như núi xanh xa xa, tuy không cười nhưng giọng nói dịu dàng ôn hòa: “Trả tiền đi Tư Tư, trả gấp đôi.”
“Ừm.”
Bạch Tư Tư đáp lại rồi ngoan ngoãn trả tiền.
Tài xế nuốt mấy lời than phiền chưa ra khỏi miệng vào, xấu hổ cười nói: “Cái này, thật ra không cần đâu…”
“Bọn cháu mới đến Bắc Thành, không quen đường xá, làm phiền chú rồi.”
“Không, không phiền, không phiền đâu.”
Cô gái ngồi ghế phụ lái đưa số tiền gấp đôi qua, tài xế nhận theo phản xạ.
Người đã xuống xe mà dường như giọng nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngong-cuong-cung-em/1380080/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.