Mọi người ở đây đều bị dọa cho choáng váng.
Quá lười để đi vòng qua chiếc bàn dài và trực tiếp giẫm lên bước sang đây là hai việc khác nhau, việc đầu tiên thì thường có, nhưng việc phía sau thì thấy thế nào cũng không giống việc người bình thường có thể làm ra.
Chưa kể việc vũ công nam bị siết đến đỏ mặt tía tai, nhưng người đàn ông đội mũ lưỡi trai chẳng hề có ý buông tay.
Mới vừa rồi người trong đoàn của Ngu Dao la hét rất hung dữ, lúc này bị dọa đến tay chân tê dại, không một ai dám bước lên cản.
Cuối cùng Lâm Thanh Nha cũng hoàn hồn.
Cô hơi hé miệng, nhưng dưới những ánh mắt hoảng sợ ánh đó cô không thể gọi Đường Diệc được mà cô đi lên trước, nắm lấy tay Đường Diệc.
So với bàn tay nổi đầy mạch máu trên mu bàn tay của Đường Diệc, tay của tiểu Bồ Tát nhỏ nhắn hơn nhiều, mềm mại tinh tế.
“Đừng giận,” Lâm Thanh Nha ở kia chỉ cứng đờ trên tay nhẹ nhàng dùng sức, cô nhẹ nhàng dùng sức nắm kéo các ngón tay hắn ra, kéo xuống bên cạnh mình, “Em không sao.”
“…”
Ánh mắt của Đường Diệc cực kỳ đáng sợ.
Nhưng cho dù có bất mãn đi nữa hắn sợ sẽ làm cô bị thương, cho nên chỉ có thể thỏa hiệp để cho tiểu Bồ Tát nắm tay hắn kéo xuống.
Lâm Thanh Nha không buông ra.
Dắt Đường Diệc ra phía sau còn cô thì bước nửa bước lên trước ngăn giữa Đường Diệc cùng đoàn người Ngu Dao.
Cô thản nhiên giương mắt lên, nhìn phó đạo diễn nhẹ nhàng thở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngong-cuong-cung-em/1380131/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.