Những chỗ quần áo bị ướt đều đã được sấy khổ, nhưng cơ thể nhỏ bé của Tần Duyệt Hàn vẫn có chút phát run, đặc biệt là đôi bàn tay nhỏ kia, vừa hồng lại vừa sưng, thật sự khiến người khác đau lòng.
“Vốn là đau, nhưng nhìn thấy anh liền không đau nữa.”
Giang Thịnh Hoài ngẩng đầu, lại đụng phải gương mặt vui vẻ tươi cười của tiểu nha đầu, cảm thấy cô so với ngày thường có chút không giống nhau.
“Có phải hay không có chuyện gì gạt anh?” Giang Thịnh Hoài ở một bên thật cẩn thận mà bôi thuốc mỡ cho cô, một bên nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, như là đang phòng ngừa chuyện cô nói dối.
Tần Duyệt Hàn sao có thể chịu được ánh mắt như vậy của anh, không quá vài giây, liền thẹn thùng mà cúi đầu.
“Em hôm nay có chút không thích hợp, nếu có chuyện gì, nói cho anh nghe, anh có thể cùng em chia sẻ.” Giang Thịnh Hoài không nghĩ đến chuyện miễn cu0ng sẽ ép cô nói ra chuyện mà bản thân không muốn nói, chỉ là anh muốn nói cho cô biết, mặc kệ xảy ra chuyện gì anh sẽ luôn ở bên cạnh cô.
-
Đáy lòng Giang Thịnh Hoài trầm xuống, không rảnh lo cái khác, đứng dậy đem Tần Duyệt Hàn gắt gao ôm vào trong nguc, dùng thanh âm khàn khàn ở bên tai cô nói: “Anh cũng vậy!”
Trong nhất thời không gian trong phòng nghỉ an tĩnh đến lạ thường, hai người cứ như vậy ôm nhau thật lâu thật lâu, thẳng đến khi người của đoàn làm phim đều đã rời đi, Nhan Lạc mới ở bên ngoài gõ cửa nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngot-toi-trong-tim/1753823/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.