Sau một thời gian dài, mặt trời đã lặn tự lúc nào, hơi sương xanh biếc từ hàng cây bạch dương tản ra, bao phủ ướt đẫm mọi thứ xung quanh.
Khanh Tố tới lui vài vòng theo trí nhớ, nhưng tìm thế nào cũng không nhìn thấy đống gạch vụn và đồng nội bên ngoài chứ đừng nói đến trấn nhỏ ở phía xa. Khi dừng lại, hắn nhận ra mình vẫn đang đứng ở vị trí cũ. Trong lòng thầm kêu không ổn, hắn không dám ở lại nên tiếp tục vụt đi.
Dường như cảm thấy có gì đó không ổn, Bạch Tam gắng gượng nhìn xung quanh, sau đó nhẹ nhàng nói: "Quỷ đánh tường..." Nàng sống ở đây khi còn nhỏ, tất nhiên đã trải nghiệm không ít lần, mà lúc đó nàng cũng không vội ra ngoài, chỉ cần ngủ tại chỗ, bình minh hôm sau mọi việc sẽ trở lại bình thường. Chỉ có điều, nếu tối nay không ra ngoài được, nàng nghĩ có lẽ bọn họ sẽ mãi mãi không thoát ra được.
Khanh Tố toát mồ đầy hôi lạnh, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, tim đập thình thịch. Hắn không sợ ma quỷ, hắn chỉ sợ Bạch Tam không chịu nổi hơi đêm rét lạnh ở đây, tay vội vàng ấn vào ngực nàng, không ngừng rót luồng nội lực ôn hòa vào cơ thể Bạch Tam, chân vẫn liên tục di chuyển, chỉ mong mau chóng thoát ra khỏi nơi này.
Bạch Tam được truyền nội lực, vốn dĩ có thể giúp ích nhưng giờ phút này lại giống như bùn loãng gặp nước, vừa vào cơ thể lập tức tan biến, không thể phát huy bất kỳ tác dụng gì, mà nàng vẫn mơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-canh-chung/2301736/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.