Khoảnh khắc ấy, trong đầu Cảnh Phi Dung lướt qua rất nhiều lí do, ví dụ như là giúp ngươi bắt con sâu ở trên mặt, miệng ta đột nhiên nó tự có ý thức, vân vân, nhưng Sở Nhạn Xuyên chỉ lặng yên nhìn hắn, sau đó nói: "Ngũ điện hạ tới rồi."
"À...ừ." Thấy Sở Nhạn Xuyên hình như không phát hiện, Cảnh Phi Dung lập tức ngồi dậy, cúi đầu giấu đi ngượng ngùng, mò trong túi gấm ra một miếng mứt, hỏi, "Đế Quân ăn không?"
Sở Nhạn Xuyên nhìn chằm chằm miếng mứt đó rất lâu, lắc đầu, y đứng dậy, đột nhiên lảo đảo một bước, cau mày che vai, Cảnh Phi Dung lao nhanh tới đỡ lấy y, hỏi: "Sao vậy?"
Sở Nhạn Xuyên ngừng một lát mới nói: "Khô Trạch Chi Cảnh có ác ma xuất hiện, lúc giao thủ không cẩn thận bị thương."
"Để ta xem xem." Cảnh Phi Dung muốn vén cổ áo của y ra.
"Không cần." Sở Nhạn Xuyên bắt lấy cổ tay của Cảnh Phi Dung, nhìn hắn, "Vết thương nhỏ mà thôi."
Cảnh Phi Dung cũng chẳng cần phải như thế, dẫu sao thì Sở Nhạn Xuyên là Khai Cổ Thần Tôn, tu vi hơn xa hắn, bất kể thế nào cũng chẳng đến lượt hắn quan tâm. Nhưng Cảnh Phi Dung lại cứ luôn cảm thấy Sở Nhạn Xuyên rất yếu ớt, không phải kiểu gà ốm gió thổi bay, uể oải bơ phờ, mà là kiểu lung lay sắp ngã che giấu dưới vỏ bọc như thường, thỉnh thoảng sẽ lộ ra mấy phần ốm yếu, khiến người ta khó mà nắm bắt.
Trùng hợp, Cảnh Phi Dung lại là một bé rồng tò mò cực kì ham hiểu biết.
"Ta muốn xem."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-dien-ha-van-dang-bi-lua-mach-huong-ke-ni/1499133/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.