Trịnh Hiểu Phong kinh ngạc che miệng: “Đây là…?”
Khương Nhất trầm giọng nói: “Đây là ánh sáng công đức của ông cụ, ánh sáng công đức bao quanh người anh Liên cũng không kém.
Nếu tôi bấm ngón tay tính đúng thì lệ quỷ đã lợi dụng lúc ông cụ hôn mê rút hồn phách của ông ấy đi, mà ánh sáng công đức chỉ nhận biết hồn phách nên đuổi theo hồn thể, lệ quỷ tranh thủ cơ hội thu thập công đức này.
Có những công đức này bảo vệ, lệ quỷ sẽ lần nữa được đầu thai chuyển thế, chắc chắn sẽ có được quyền lực, hưởng phú quý nhiều đời!
Nhưng lệ quỷ này vẫn chưa thỏa mãn, còn đánh chủ ý lên người Liên Hạo, muốn chiếm lấy của cả hai cha con.”
Liên Hạo ngẫm lại những gì mình gặp phải trong phòng vệ sinh, sau lưng nổi lên một luồng gió lạnh: “Đại sư, phải làm sao bây giờ?”
“Bây giờ tôi đã dùng đồng tiền chặn tám cánh cổng lại, ánh sáng công đức bị ngăn ở bên trong không thể thoát ra được.
Mục đích của lệ quỷ chưa đạt được, tối nay nhất định sẽ tới cửa, chỉ cần yên lặng chờ đợi là được rồi.”
Khương Nhất nói xong thì ngồi xuống ghế sô pha, khoanh chân đả tọa.
Chuyện này vốn không liên quan tới Trịnh Hiểu Phong, nhưng anh ta nào chịu bỏ qua cảnh tượng bắt quỷ kinh điển như vậy được.
Anh ta lặng lẽ dời đến bên cạnh ghế sô pha, học theo Khương Nhất ngồi xuống, giả vờ mình là ghế sô pha, Liên Hạo không thấy được mình, mà không thể nhìn thấy mình thì không thể bắt mình về công
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-hanh-cua-co-thieu-tien/2409115/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.