Đêm đen bao phủ khắp nơi, ánh trăng lu mờ ảm đạm.
Hoa Khôi nhìn cánh cửa tiểu viện đóng chặt, động tác này bị những người khác nhìn thấy.
Một nam tử đeo mặt nạ màu vàng, khí vũ hiên ngang lặng lẽ nói: "Xem ra người bạn nhỏ của chúng ta không có ý đi ra, Hoa Khôi, nghe nói ngươi là người dẫn đường của hắn? Ngươi nhìn người thực chẳng ra sao cả."
Hoa Khôi còn chưa mở miệng, nam tử ngồi ở bàn dài phía trước tự rót rượu tự uống đã cười: "Vương Tử nhìn người thì hay lắm, nghe nói đưa vào một kẻ thù, báo hại Vương Tử ngươi phải chạy trốn bốn ngàn dặm? Ha ha, hai người các ngươi kỳ phùng địch thủ đó, giao lưu với nhau đi."
Hoa Khôi vuốt ve phiến lá ở bồn hoa bên chân: "Dù sao cũng hơn Cự Tử ngươi, tới giờ còn chưa thành công lần nào. Thêm năm năm nữa, mà ngươi vẫn không dẫn độ thành công, coi chừng bị trục xuất khỏi Thảo Đường."
Nam tử uống rượu gọi là Tủ Rượu, người quen thuộc đều gọi hắn là Cự Tử.
Vương Tử cười trên sự đau khổ của người khác: "Không ngờ Cự Tử còn chưa khai trương à, chẳng trách đỏ mắt với chúng ta như thế, không giao lưu với chúng ta được."
Tủ Rượu uống một hơi cạn sạch, nói sang chuyện khác: "Các ngươi nói Côn Luân này rốt cuộc có liên quan gì với Thảo Đường?"
Hoa Khôi lập tức trở nên thận trọng: "Cự Tử ngươi nên uống rượu của mình, đừng hỏi những chuyện không nên hỏi."
Vương Tử phản đối: "Hoa Khôi ngươi cẩn thận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-hanh-thien/609415/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.