Sau khi đi xem phim và mua quần áo, Kỷ Uyển Khanh nghĩ xem còn có thể làm gì khác, hiếm khi hẹn hò nên không thể bỏ lỡ cơ hội.
“Chị Uyển Khanh.”
“Em hỏi anh mà, còn có chuyện gì chưa làm hay anh có muốn làm gì không?”
“Chị Uyển Khanh.”
“Em hỏi anh đấy, đừng chỉ biết gọi em.” “Chưa được làm chị Uyển Khanh.” “…”
“Không thể làm được à?” Chung Ngọc chớp mắt.
Kỷ Uyển Khanh bất lực trước lời nói hạ lưu phát ra từ miệng anh: “Về nhà đi.”
Về nhà làm gì ư? Không thể nói, không thể nói.
Mùa đông năm nay dường như đến sớm hơn thường lệ, không thể nhớ chính xác ngày nào, lúc Kỷ Uyển Khanh thức dậy phát hiện những bông hoa tuyết đã bám trên cửa sổ.
Cô bất giác nhìn người đàn ông đang yên lặng ngủ bên cạnh, nhẹ bước xuống giường.
Có vẻ như từ khi bắt đầu mối quan hệ, Chung Ngọc đều không đi làm, trước đây thường đi sớm về muộn phải nhờ cô trông nhà và cho Thỏ Con ăn, bây giờ lại nhàn rỗi, nói là nghỉ có lương, thoải mái vô cùng.
“Chị Uyển Khanh.”
Vừa mới xỏ chân vào dép, cánh tay rắn chắc lại vòng qua eo cô, phía sau mơ hồ vang lên tiếng gọi.
“A Ngọc ngủ tiếp đi.” Kỉ Uyển Khanh vỗ vỗ mu bàn tay anh trấn an.
“Đưa em đi làm.” Chung Ngọc mắt nhắm mắt mở, ngựa quen đường cũ cởi bỏ cúc áo ngủ cho người nào đó, lại lấy quần áo trên đầu giường cho cô mặc vào.
Tâm tư chăm sóc người trong lòng rất rõ ràng.
Kỷ Uyển Khanh yên lặng, không ngăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-khuyen-phuong-te-duong-tien/532067/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.