Nghệ Nhàn nắm chặt quyền kêu răng rắc, đều ngón tay bị bóp trắng xóa cũng không còn thấy đau, trong lòng nàng gào thét muốn kéo cô nương nàng tới hảo hảo dạy dỗ một trận.
Những hành vi phát hiện này chỉ chuyển một vòng trong đầu, cuối cùng dùng lý trí mà nén xuống, nàng cố gắng để mặt biểu hiện thêm chút vui vẻ ung dung, cho dù là chút ôn nhu cho đối phương thư giãn cũng được, "Tiểu Nhã, nói cho ta biết, có cách nào khiến ngươi thoát được khế ước với ma vực kia không hả?"
Vì tránh tay nàng Đoan Mộc Nhã hỏi ngửa ra sau, cái kiểu xa lánh này khiến hai người sửng sốt, "đừng, đừng đụng vào ta, sẽ bị thương."
Nghệ Nhàn nhìn đầu ngón tay mình tràn quang linh, lại nhìn tay nàng đang phóng ám linh, ngón tay rút lại," huyết sát trận tăng nhanh tốc độ ma hóa của ngươi, đừng tiếp tục thôn phệ ám linh nữa."
Cách này có thể tăng tu hành, nhưng sẽ tiêu hao thọ nguyên, tương đương dùng tuổi thọ của mình để nâng cao thực lực, đi sai đường trở thành tà công.
Đoan Mộc Nhã không lẽ, tiếng nói Nghệ Nhàn nhịn không được khàn khàn đi một chút, " không được, ngươi thôn phệ bao nhiêu ám linh, ta để Quang Diễn tinh lọc hết toàn bộ, ngươi có muốn thử không?"
Một tăng một giảm cũng không phải là không có hiệu quả.
Đoan Mộc Nhẫ vô ý thức giấu cánh tay bị ma hóa đi, khóe mắt Nghệ Nhàn run lên, nàng cũng không muốn cường thế bá đạo như vậy, nhưng nàng phát hiện mình đang coi thường sự phản bội của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-thu-su-manh-nhat/2317205/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.