Cảnh này quay phim ngay cả nhân viên công tác cùng quần chúng vây xem đều nhập tâm vào phim, đến khi đạo diễn hô Cut thì truyền đến vài thanh âm thổn thức. Mạc Tịnh Ngôn buông Vương Tử Hựu ra, trông thấy mặt nàng cũng ướt đẫm nước mắt, thoáng có chút xấu hổ, lau nước mắt trên mặt mình rồi đối Vương Tử Hựu cười cười.
"Đều là ảo giác..." Vương Tử Hựu đột nhiên nói. "Huh?"
"Cái ôm vừa rồi kia, tôi cảm thấy rất chân thật, không giống như đang quay phim, giống như là chị phát ra tình cảm trong nội tâm cảm hóa đến tôi." Vương Tử Hựu chân thành nói, u buồn lại xuất hiện trong mắt nàng, Mạc Tịnh Ngôn có chút sợ hãi trước bộ dạng này của nàng, quay đầu tránh né ánh mắt nói:
"Cũng có khả năng tôi bị cô ảnh hưởng, bị ánh mắt của cô ảnh hưởng..."
"Mạc tỷ..."
Mạc Tịnh Ngôn cười cười: "Cô là diễn viên giỏi, có thể cùng cô đóng chung tôi cảm thấy rất vui vẻ, chúng ta trong lúc quay phim sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại lẫn nhau."
"Chỉ trong lúc quay phim thôi sao?" Vương Tử Hựu nhíu mày, trong lòng sinh sôi một dự cảm không tốt: "Quả nhiên Mạc tỷ vẫn là... Không thích tôi sao?"
Mạc Tịnh Ngôn dở khóc dở cười, không phải đã sớm nói rõ, những cố gắng bồi dưỡng tình cảm kia cũng chỉ vì muốn quay tốt bộ phim này hay sao?
Mạc Tịnh Ngôn là người thẳng thắng nói: "Thế cô muốn sao? Quay phim đồng tính, bị đồn đãi cũng không có nghĩa nhất định biến thành đồng tính? Hơn nữa cô..." Nàng thở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-ty-giang-ho-tru-vien/2221120/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.