Mạc Tịnh Ngôn có thói quen xấu là nửa đêm hay khát nước, trên cơ bản khoảng 2, 3 giờ sáng sẽ bị khát mà làm tỉnh, trong lúc mơ mơ màng màng nàng đi về phía phòng khách rót nước uống.
Nàng cơ hồ là vừa nhắm mắt vừa đi, nương theo trực giác ngày thường mà đến máy đun nước sờ soạng cả buổi cũng không thấy máy móc nơi nào, đột nhiên nhớ đến, thì ra hiện tại đang ở khách sạn không phải ở nhà. Lúc này Mạc Tịnh Ngôn mới xoa mắt nhập nhèm tỉnh ngủ.
Phòng khách rất rộng, cửa sổ mở một nửa, gió từ khe hở cửa sổ vụng trộm thổi vào trong, bức màn màu trắng trong không gian khẽ lay động, trên sàn đung đưa một cái bóng. Ánh trăng chiếu ánh sáng mày trắng bạc xuống mặt đất thành một đường dài, Vương Tử Hựu ở trên ghế sofa đắp lấy cái chăn mỏng, trông như một cục cơm nắm đáng yêu.
"Ah... ác xì!" Vương Tử Hựu đột nhiên nhảy mũi hai cái, tựa hồ cảm mạo rồi.
Mạc Tịnh Ngôn thở dài đi đến vỗ vỗ nàng: "Cô như thế nào không đóng cửa sổ?"
Vương Tử Hựu mông lung mở mắt nói: "A... hình như tôi quên đóng." Nói xong lại nhảy mũi một cái.
Mạc Tịnh Ngôn bất đắc dĩ, ôm lấy gối của nàng đi ném lên giường: "Cô ngủ trên giường đi."
Vương Tử Hựu tóc tai bờm xờm hỏi: "Vậy còn chị?"
Mạc Tịnh Ngôn đưa lưng về phía nàng rót nước nói: "Cái kia... thì ngủ cùng giường chứ sao."
Vương Tử Hựu sững sờ tại chỗ, cái này không phải nằm mơ.
Mạc Tịnh Ngôn uống nước xong, đi toilet
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-ty-giang-ho-tru-vien/2221122/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.