Trong ba ngày nghỉ, Vương Tử Hựu ở nhà ngủ mê đến nửa ngày thứ hai. Chỉ còn vỏn vẹn nữa ngày yên tĩnh ở nhà, nàng cùng ba mẹ xem tivi.
Ba mẹ nàng nói lần trước nàng gửi đặc sản từ Đài Loan về ăn rất ngon, lại muốn nàng ăn nhiều một chút, càng ngày càng gầy đi, tiếp tục như vậy là không có được. Vương Tử Hựu chỉ nhàn nhạt cười, không trả lời.
Nếu như là lúc trước, vô luận bận rộn công tác nhiều đến thế nào nàng vẫn có thể tự nhiên ứng phó, trong cơ thể luôn chứa đựng rất nhiều năng lượng chờ được phóng thích. Mặc kệ ngày mai thế nào nàng cũng biết rõ phương hướng của mình nằm ở đâu, thân ảnh mơ hồ nhưng chân thật kia luôn mang đến động lực cho nàng, cho dù mệt mỏi, nhận lấy ủy khuất nàng đều tự mình chữa lành vết thương, sau đó thì tiếp tục chiến đấu.
Nhưng hiện giờ, nàng chỉ muốn ngủ mà thôi.
Mẹ của Vương Tử Hựu thấy tinh thần nàng kiệt quệ, luôn cuộn mình ngủ trong phòng,thỉnh thoảng mơ mơ màng màng lay lắt đi ra rót nước, uống xong lại lượn vào phòng tiếp tục ngủ, bà chưa bao giờ thấy con gái mình như vậy.
Vương Tử Hựu mỗi lần tỉnh giấc đều trông thấy Poster của Mạc Tịnh Ngôn, chỗ treo do chính nàng chọn, ở vị trí này nàng có thể nhìn thấy Mạc Tịnh Ngôn trước khi nhắm mắt, lúc tỉnh giấc, người đầu tiên trông thấy cũng chính là nàng....
Nàng quay người, nhíu mày, tiếp tục tìm kiếm cơn buồn ngủ.
Không biết đến lúc tỉnh dậy là khi nào, có lẽ vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-ty-giang-ho-tru-vien/2221136/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.