Năm nay mưa không nhiều lắm, tựa hồ như trong một đêm trút hết xuống, cho đến nửa đêm, mưa to tràn ngập khắp thành phố.
Vương Tử Hựu vẫn chưa đi.
Vương Tử Hựu núp dưới mái hiên, thân người cao 1m7 mảnh khảnh cuộn lại như một đứa trẻ lang thang. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, hạt mưa còn xuyên qua tia sáng ấm áp từ ngọn đèn, mông lung một màn, nhìn tới nhìn lui khẽ nheo mắt, không biết do đã thấy quá nhiều thứ nên nàng hơi bị quáng mắt hay vẫn chưa tỉnh rượu, như thế nào lại cảm thấy vô lực...sắp ngồi không nổi.
"Đồ ngốc này còn chưa chịu đi, không sợ chết sao?" Vương Tử Hựu ngồi trước nhà nàng bao lâu thì Mạc Tịnh Ngôn đứng bên cửa sổ nhìn nàng bấy lâu, vốn tưởng rằng giả vờ khổ sở mà thôi, không ngờ nàng vẫn nghị lực không chịu đi. Mạc Tịnh Ngôn nhiều lần muốn ra đuổi nàng, nhưng tiểu quỷ đáng chết kia không để ý đến nàng, không nghe lời nàng khuyên bảo còn uống rượu gây nên chuyện xấu hổ như vậy, thiếu chút nữa dê vào miệng cọp, đã thế còn đá mình một cái, phần bụng đau nhức đến giờ vẫn còn buồn nôn, nàng cảm thấy lần này không thể dễ dàng tha thứ cho nàng, bằng không nàng sẽ không nhớ kỹ.
Thế nhưng Mạc Tịnh Ngôn vô cùng hốt hoảng, thấy bộ dạng đáng thương của nàng thì lòng lại không nỡ, hoàn toàn không thể để mặc nàng mà đi ngủ được.
Ai! Thật sự là cuộc sống mâu thuẫn.
May mắn tối nay trời mưa như trút nước lại tối, các phóng viên không xuất hiện, bằng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-ty-giang-ho-tru-vien/2221248/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.