Tô Trì từ nhỏ đã không thích khuôn mặt của mình.
Vì cái gì nhất định lớn lên phải có một bộ dạng đáng thương? Khi không cười, nàng giống như muốn khóc, tuy Tô Trì không cố ý nhưng vẫn sẽ có người hỏi.
"Tô Trì, cậu có tâm sự hả?"
"Tô Trì đừng khóc, chuyện nghiêm trọng gì cũng có cách giải quyết mà."
"Tô Trì, ai khi dễ ngươi, nói ta ta nhất định sẽ đánh cho hắn một trận, khóc cái gì."
Tô Trì mỗi lần như vậy đều mỉm cười "Đậu xanh rau má, ai muốn khóc đâu? Tướng mạo là do cha mẹ cho, ta có thể làm gì?" Bị nói đến hoài Tô Trì cũng không còn sức để phản đối, lớn lên ai oán thì có làm sao? Cũng không được ai oán hay sao? Các ngươi muốn nói thì nói đi.
Thế nhưng Tô Trì nhớ rõ sự kiện đã khiến nàng không coi thường khuôn mặt yếu kém nhu nhược của mình.
Khi đó Tô Trì vẫn còn học cấp hai, có một nam sinh thường xuyên đưa đồ ăn sáng cho nàng. Tô Trì đối với nam sinh không có hứng thú, thế nhưng nghĩ lại, có thức ăn sáng miễn phí cũng là một điều tốt? Vì thế mỗi ngày khi có tiết học sớm nàng rất nhàn nhã ngồi gần cửa sổ, quay bút, ngẩng đầu, chờ mấy anh chàng nam sinh si tình cúi người vụng trộm đi đến bên nàng, không có cơ hội biểu lộ, chỉ có thể ngoan ngoãn đưa đến cho nàng thức ăn sáng còn nóng hổi.
Nhưng cũng không phải nam sinh nào cũng có cơ hội đích thân đưa thức ăn sáng cho người mình yêu, có đôi khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-ty-giang-ho-tru-vien/2221271/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.