Mộ Ngôn Tín tuy trong điện thoại châm chọc Ngô Phi hai câu, nhưng là trong lòng vẫn rất khó chịu, Dương Nhất biết Mộ Ngôn Tín vì mình mới dùng lãnh ngữ chọc tức Ngô Phi, đem Mộ Ngôn Tín ôm vào lòng dỗ dành.
"Tín bảo bối, làm sao vậy? đừng mất hứng ah, chỉ cho phép ngươi nổi giận với ta, mất hứng với ta, quyền lợi này cũng thuộc về ta."
Mộ Ngôn Tín bị ngữ khí làm nũng này chọc cười, mây mù trong lòng một phát bị quét hết sạch, Dương Nhất nhìn thấy Mộ Ngôn Tín hồi phục bộ dáng tươi cười, ôm nàng xoa xoa tay nàng.
"Tín bảo bối, sáng mai có lớp của ngươi, nếu không xế chiều nay đi công ty, sau đó chúng ta cùng trở về ký túc xá."
Được Dương Nhất nhắc nhở, Mộ Ngôn Tín mới nhớ tới việc ngày mai có lớp, aiz, gần đây chuyện công ty cùng Ngô Phi khiến cho người tham công tiếc việc như nàng cũng xao lãng* rồi.
("xao lãng" hay "xao nhãng": mất tập trung, không để tâm vào công việc)
"Được rồi, chờ chút nữa bác sĩ đến kiểm tra cho ngươi, nếu không có gì ta sẽ đưa ngươi trở về trường a, không phải ngươi cũng bắt đầu làm luận văn rồi sao? Cũng nên đi tìm tài liệu a, tay gặp khó khăn thì tìm cách khác cầm, sáu giờ đúng ta về."
Mộ Ngôn Tín có một chút tâm tư, nghĩ đến Ngô Phi bị bắt ở hộp đêm cũng không thể hả giận, dù thế nào cũng phải bắt hắn trả một cái giá lớn. Dương Nhất ngây ngô cho rằng Mộ Ngôn Tín chỉ là quan tâm việc học của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-ty-lao-su/1568445/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.