Lương Tiểu Nhu dẫn theo Thẩm Hùng, Vu Nhiễm đến nhà thật của Vương Chính Hồng, đây là một khu căn hộ bình thường. Vợ của anh ta khoảng ba mươi mấy tuổi, hai mắt sưng đỏ vẫn không ngừng nức nở; bên cạnh là một cậu bé khoảng mười tuổi, khuôn mặt quật cường, tuy rằng nước mắt còn đọng trong khóe mắt, nhưng lại kiên cường không để rơi xuống. Dường như cậu bé hiểu được trong nhà đã xảy ra chuyện lớn, muốn dùng bờ vai yếu ớt của bản thân để bảo vệ mẹ mình, chống đỡ cho gia đình này.
"Lúc đó khoảng mười giờ mấy, Chính Hồng gọi điện thoại về, nói hôm sau sẽ qua Malaysia làm việc, cho nên qua hôm sau tôi đưa con trở về Đại Lục. Cho đến hôm nay, cảnh sát kêu tôi đi nhận xác, tôi mới biết được anh ấy xảy ra chuyện." Nói tới đây, cô Vương lại lau đi nước mắt.
Lương Tiểu Nhu vỗ nhẹ vai của cô ấy, giọng nói trầm lắng: "Cô Vương, cô đừng buồn quá. Chúng tôi cũng rất muốn tìm ra hung thủ giết chết Vương Chính Hồng. Cô có biết anh ta có thù hằn gì với ai không? Có người nào muốn giết chết anh ta không?"
"Tôi không biết." Cô Vương nghẹn ngào. "Trước giờ chồng tôi không có nói cho tôi biết anh ấy làm gì ở bên ngoài."
Lương Tiểu Nhu ngồi bên cạnh cô Vương, dùng ánh mắt trao đổi với Vu Nhiễm đang ngồi ghi chép lại.
"Vậy cô biết bình thường chồng cô có bạn bè gì không? Cô có số điện thoại của họ không..." Vu Nhiễm tiếp tục hỏi, Lương Tiểu Nhu đứng dậy, xem xét khắp nơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-ty-quyet-dau/615027/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.