Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Lương Tiểu Nhu đi theo vào tựa lên cửa, có chút luống cuống lại có chút đáng thương.
Giống như, mình không thể nào chen vào được, mình chỉ là một người ngoài mà thôi...
Nhưng, sự thật là mình đã bao giờ bước vào được thế giới của cô ấy đâu? Cô ấy đã khi nào để cho mình hiểu về cô ấy hơn đâu?
Mình còn đứng ở đây làm gì? Lương Tiểu Nhu hỏi bản thân, giơ tay lên từ từ, nhẹ nhàng cầm tay nắm cửa, có phải nên trở về hay không? Nhưng mà tại sao tay vẫn không nhúc nhích, chân cũng không nhấc lên được?
Nói đến cùng, vẫn là không cam lòng mà.
Không cam lòng cứ đi như vậy, tận sau trong đáy lòng vẫn hi vọng cô ấy có thể nghĩ tới cô dù chỉ chút thôi, giải thích cho cô nghe, có thể để ý cô nhiều hơn một chút.
Một lúc lâu sau, tiếng nói mà cô chờ mong nhất cuối cùng cũng vang lên ở sau lưng, "Chúng ta ra ngoài đi dạo đi."
Gần như là lập tức thả lỏng cơ thể. Lương Tiểu Nhu nghe thấy bản thân trả lời: "Ừ."
Hai người đi ra, không có lái xe, chỉ đi không mục đích ở trên đường. Khoảng cách giữa hai người cũng không phải quá gần, không có dắt tay, cũng không có sánh vai, Mã Lạc Xuyên trước sau vẫn luôn đi ở trước Lương Tiểu Nhu cách một khoảng vai.
Đi được một lúc, Mã Lạc Xuyên cũng không có dấu hiệu muốn nói chuyện, Lương Tiểu Nhu cũng không có mở miệng phá vỡ sự im lặng này. Cô nghĩ, cho dù cứ cùng ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-ty-quyet-dau/615064/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.