Lạc Xuyên lúc nhỏ thực tế là một đứa trẻ không chịu dựa dẫm vào người khác.
Mặc dù gương mặt từ bé đã xinh xắn, mái tóc đen dài, làn da trắng, thân hình mảnh mai, gương mặt xinh đẹp như của ngôi sao, 100% như bức họa mỹ nhân, như hạc trong bầy gà với người cùng độ tuổi và cho tới hiện tại cũng dễ dàng nhận thấy.
Nhưng Lạc Xuyên lại không được mấy đứa trẻ và người lớn xung quanh yêu thích. Gương mặt thì đúng là xinh đẹp, nhưng lại không có nhiều biểu cảm, cũng không thích nói chuyện. Chuyện bình thường hay làm nhất đó là đứng thẳng lưng ở một chỗ, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm người khác, nhìn thôi đã thấy sợ, chẳng dễ thương một chút nào. Mấy cô bé con nhà người ta ở cái tuổi này của cô, cả ngày dường như không phải cười tươi như hoa thì gặp ai cũng kêu, nhõng nhẽo, để cho người ta nựng người ta ôm? Đây mới là dạng được người ta thích.
Hơn nữa, mấy đứa trẻ xung quanh đều nghe nói, gia đình con bé tóc đen mặt vô cảm này hình như không được đàng hoàng. Dọn tới đây đã được nhiều ngày, cũng chưa từng thấy ba nó xuất hiện, hình như nó là một đứa trẻ không cha.
Người như vậy, bọn họ lại càng không dám chơi với cô. Lỡ như cô có tật xấu hay ăn cắp vặt thì biết làm sao?
Mã Lạc Xuyên lúc nhỏ luôn luôn rất cô độc, cô không có bạn chơi cùng, cũng không có bạn bè. Nhưng cô cũng không quan tâm, cô chỉ quan tâm mẹ của mình thôi.
Lúc từ Đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-ty-quyet-dau/615098/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.