Edit: LẠC THIÊN VỸ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Phượng Thanh Tường chưa nói hết lời, đã bị Phượng Thiên Mị cắt ngang.
“Được rồi, đừng tự làm phiền mình, có một số việc không phải người lo lắng là có thể thay đổi, chuyện của con, con tự có chừng mực.” Giọng Phượng Thiên Mị có chút không kiên nhẫn.
Nàng cũng không phải thật sự không kiên nhẫn, sở dĩ nàng như vậy, một là vì nàng rất không thích người khác nghi ngờ quyết định của nàng, hơn nữa đây còn là kế hoạch tốt của nàng, tuy rằng Phượng Thanh cũng không biết.
Hai là vì nàng thấy Phượng Thanh Tường bất an như thế, nàng chỉ hy vọng ông đừng suy nghĩ miên man, có một số việc, quả thật không phải lo lắng là có thể thay đổi.
Phượng Thanh Tường nghe xong, muốn nói cũng không nói nên lời, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài.
Đúng vậy! Có một số việc không phải mình lo lắng là có thể thay đổi, cho dù ông có nói nhiều thì có thể làm gì được! Đúng như Mị Nhi nói, tự làm phiền mình. Hơn nữa, bây giờ rõ ràng không phải ai cũng có thể thao túng Mị Nhi, cho dù là phụ thân như ông, cũng chỉ có thể nhịn.
“Được rồi, không còn chuyện gì con đi về trước.” Thấy Phượng Thanh Tường không nói thêm gì nữa, Phượng Thiên Mị cũng không muốn tiếp tục ở lại, dứt lời, xoay người rời đi, Phượng Thanh Tường cũng không ngăn cản.
Những lời này của Phượng Thiên Mị làm cho Phượng Thanh Tường nghẹn khuất, cho dù ông có chuyện thì sao? Con bé cũng ngăn cản lời mình muốn nói, bây giờ ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngu-xa-cuong-phi/1532232/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.