Huyền Ảnh đang cực kỳ phiền muộn. Cả đoạn đường đi, cậu luôn buồn bã cúi đầu, chẳng hề lên tiếng lấy một lần, hai mắt cậu trợn to trông rất đáng thương. Diệp Sâm thấy Huyền Ảnh ủ rũ mà mủi lòng. Dù cho anh có ủi an cậu bao nhiêu, bảo tên đạo sĩ kia ăn nói xằng bậy thế nào cũng đều vô tác dụng.
Đụng phải chuyện của Diệp Sâm, Huyền Ảnh luôn trở nên thông minh kỳ lạ. Cậu suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Có phải ngài chưa từng đi tìm em không? Khi đó ngài đã chết rồi, do bị chém đầu mà chết. Lão Quốc sư kia âm mưu hại ngài từ trước chứ chả phải muốn ăn thịt em nên mới bắt em có đúng không?”
“Đương nhiên không phải.” Diệp Sâm kiên quyết trả lời.
Thế nhưng Huyền Ảnh hoàn toàn không tin. Cậu đưa tay sờ cổ Diệp Sâm, đau lòng hỏi: “Bị xử trảm có đau không?”
“…” Cần cổ Diệp Sâm chợt lạnh đi. Anh vội vã ôm chặt Huyền Ảnh, “Tôi không bị xử trảm, em đừng tin lời tên đạo trưởng đó.”
Huyền Ảnh đẩy Diệp Sâm ra, nhìn thẳng vào mắt anh, “Ngài đang gạt em. Rõ ràng anh ta nói viên tiên đan kia có thể cứu mạng ngài.”
Diệp Sâm thực sự bó tay với IQ đột ngột online của Huyền Ảnh. Anh biết mình không thể nói dối được nữa, đành bất lực xoa hai gò má cậu, hôn khẽ rồi nói: “Vì đắc tội với Hoàng đế nên tôi mới bị chém đầu. Dù được viên tiên đang kia cứu sống chăng nữa tôi cũng không vui nổi, em đừng tự trách mình.”
“Tại sao?” Huyền Ảnh khó hiểu hỏi:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngua-yeu-ngoc-nghech-cua-diep-anh-de/479497/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.