Diệp Sâm không phải người hay huênh hoang, khoe mẽ danh tiếng của mình. Một là do tiếng tắm của anh đã đủ lớn, không cần phô trương thân thế thêm nữa. Hai là Diệp Sâm cảm thấy những hành vi như vậy rất ngu xuẩn, vậy nên anh không thích làm. Vào giờ cơm trưa, anh cũng như các nhân viên khác trong đoàn phim nhận lấy cơm hộp từ tay trợ lý Dương. Chỉ duy có đôi đũa mà Diệp Sâm dùng được mang theo riêng chứ không phải đồ có sẵn.
Tuy nhiên, hôm nay tất cả mọi người đều thấy rõ Diệp ảnh đế rất không ổn. Toàn bộ thớ cơ trên mặt Diệp Sâm lúc này đang căng cứng, ánh mắt sa sầm, miệng ăn cơm chẳng khác nào đang nhai lấy nhai để kẻ thù. Đến nỗi ai nấy cũng đều đau giùm cho mớ thức ăn kia.
Đạo diễn ngồi gần đó nhích lại khều nhẹ trợ lý Dương, ông lấy khăn giấy lau sạch bộ râu của mình rồi dùng chiếc đũa trên tay chỉ vào góc áo Diệp Sâm hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại dính bùn?”
Trợ lý Dương liếc nhìn sang, lòng thầm hô to, “Chết rồi!”. Cậu vội vàng dịch mông ngăn tầm mắt của mọi người, sau đó lấy khăn chùi cho Diệp Sâm, mặt khác xoay qua cười gượng với đạo diễn, “Không có gì, không có gì! Do anh ấy bất cẩn nên dính phải thôi.”
Nếu để người khác biết Diệp ảnh đế cao quý vừa bị một con ngựa ngáo đá ủi cho té nhào ra đất thì thật sự mất mặt lắm. Không những thế, thân làm trợ lý mà cậu lại thất trách, nếu Diệp lão gia tử biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngua-yeu-ngoc-nghech-cua-diep-anh-de/479565/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.