Đau đớn bên ngoài, sợi mỏng khoái cảm từ làn da lỏa lồ dần dần dâng lên, tiếng kêu thảm của Bạch Chỉ từ từ trộn lẫn rên rỉ.
Người đàn ông hơi híp mắt, dừng quất. Hắn bang một cái lại tát cô.
Mặt Bạch Chỉ lệch sang bên kia, nước mắt từ khóe mắt không tiếng động rơi xuống.
"Sướng đến thế à? Tôi cho phép em sướng sao?"
"... Ô... Triệu Tử Huân..." cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm kêu gọi, âm thanh mỏng manh khó có thể nghe thấy.
Nghe được cô gọi, người đàn thô bạo nâng cằm cô, bức bách cô nhìn về phía mặt hắn. Bạch Chỉ kháng cự vặn vẹo, hắn bóp cằm cô thành tiếng. Hai mắt mơ màng của cô rốt cuộc lần đầu tiên đối mặt người đàn ông.
Người đàn ông này rất gầy, có làn da trắng nõn đến bệnh, làn da cơ hồ là trong suốt, mạch máu và gân xanh lá từ cổ hắn bò lên trên gương mặt, ngũ quan tổ hợp cho người ta cảm giác mười phần thuận mắt, lại bởi vì khí chất khiến cho người ta sinh một loại cảm giác âm lãnh dữ tợn.
Bạch Chỉ đối chọi ánh mắt hắn, nhớ tới vừa rồi đôi tay kia gắt gao bóp chặt cổ mình, thân thể bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy,
Người đàn ông đột nhiên cười. Hắn bỗng dưng buông cằm cô, làm đầu cô dí trên mặt đất, bóp chặt hai luồng nhũ thịt của cô, dùng sức lắc lư, dưới thân cũng dùng vật lớn cậy mạnh hung hăng thao cô, bức cô lui ra sau từng chút từng chút.
Bạch Chỉ nhẹ nghiêng đầu, dựa lưng vào đá cẩm thạch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguc-giam-o-soi/239516/chuong-6-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.