Ngày thứ hai, năm giờ chiều
Bông hoa pha lê chìm nghỉm xuống nước sau lượt đi của Đông Hoàng. Lão già đầu sẹo nheo mắt, có vẻ lão đã tính toán sai vài bước trong trò chơi. Ngay sau đó, chiếc bộ đàm trong túi áo của lão reo liên hồi. Là tin nhắn từ Quạ Đen. Nội dung tin nhắn hiển thị dạng không gian ba chiều, dòng chữ xanh lét nhảy múa như tô điểm thất bại của lão:
“Con bé biến mất rồi. Bất Vọng bị thương.”.
Bất Vọng bị thương? – Đông Hoàng lẩm bẩm, tinh thần hơi chùng xuống, vết sẹo đỉnh đầu thu mình khẽ co giật. Năm mắt lươn cười:
-Sao thế ông bạn? Mới có một ván thôi mà?
Đông Hoàng mỉm cười và nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. Vạn sự khó lường, chuyện Bất Vọng bị thương âu cũng thường tình. Dù sao Bất Vọng còn sống, Quạ Đen còn hăng máu thì lão vẫn có thể an tâm. Chừng nào hai gã ấy tắc thở, lúc ấy hẵng lo.
-Ta chỉ ngạc nhiên thôi! – Đông Hoàng mỉm cười – Cứ nghĩ chú em vẫn như ngày nào, ây dà, thật sai lầm quá mà! Nhưng còn hai ván nữa, cứ tà tà chơi ha! Mà ta nghe Thạch Tương của chú em hình như không ổn lắm!
Tin Thạch Tượng tử trận đã tới tai ông chủ Năm. Nhưng lão mắt lươn chẳng quan tâm:
-Thạch Tượng chỉ là thằng đầu bò cục súc. Còn vô khối thằng đầu bò khác sẵn sàng thay thế, ông bạn chớ lo!
-Vậy à? Chú em chuẩn bị kỹ lưỡng ghê nhỉ? Được rồi… lâu ngày gặp mặt, sao chúng ta không hàn huyên tí chút? Nè, có rượu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguc-thanh/1286568/quyen-2-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.